http://rossiboss.blogspot.de/ ROSSIBOSS VIDEO -TIN TỨC chân thành kính chúc Qúy Độc Giả An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý
Home » » CHUYỆN HAI VỢ CHỒNG GIÀ SAU NGÀY 30 THÁNG TƯ ĐEN!

CHUYỆN HAI VỢ CHỒNG GIÀ SAU NGÀY 30 THÁNG TƯ ĐEN!

Written By Trầm Hương Thơ on Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013 | 02:25



HAI ÔNG BÀ 
1.
Ngày hai mươi tám tháng Tư (1975)
À… hai mươi tám tháng Tư, đúng rồi!
Bỗng nghe hàng vạn con người
Xôn xao hoảng hốt dưới trời Thủ Đô
Chen nhau Sứ Quán tràn vô
Rầm rầm xe đạp ô tô chật đường
Quả là một chuyện bất thường
Oang oang những tiếng phi trường máy bay
Ô kìa! Sao lạ thế này
Ô hay! Nếu chẳng thế này thì sao? 

2.
Tôi vừa lảo đảo bên rào
Nhà tôi hối hả đưa vào bên trong
-Ông làm sao thế hở ông? 
-“Bà, tôi chán lắm, non sông hết rồi! 
Dân ta đã quá suy đồi
Ùn ùn khăn gói xa rời quê hương
Chao ôi! Con cháu Hùng Vương
Nói càng thêm thẹn, càng thương tổn lòng
Chúng mày chọn bước lưu vong
Chỉ làm tủi nhục con rồng cháu tiên!" 

3.
Hai năm tương đối bình yên
Con Nguyệt bác sĩ, thằng Hiền giáo sư
Của tiền dư chẳng mấy dư
Nhưng giàu nghị lực và thừa tác phong
Chị Tư làm bếp theo chồng
Nhà tôi bắt buộc gánh gồng bao sân.
Tôi thì giữ vững tinh thần
Mặc dù cảm thấy xuống cân phần nào
Tự nhiên mái tóc phai màu
Bạn thân vắng mặt, vườn đào vắng bông! 

4.
Năm rồi vắng bộ xa lông
Năm nay vắng bộ lư đồng sáng trưng
Nhà tôi cũng dửng dừng dưng
Của tiền dù cạn, quê hương vẫn còn
Hôm nay bửa củi, phơi gòn
Nhà tôi ra bảo: -Ông còn gói xôi!
Và, bà khẽ rỉ tai tôi:
“Thằng Hiền, con Nguyệt chui hồi nửa đêm”.
Lạnh lùng tôi gượng đứng lên 
Tim tôi vừa nhận mũi tên kịp thời
Một tia sáng rọi lòng tôi
Tôi không còn “cái chất người” hôm qua
Ôm đầu suy nghĩ gần xa
Tôi không tiếc của, tiếc nhà, tiếc thân
Vui làm một thứ công dân
Chỉ mong đời được một phần tự do.
Nhà tôi bốn mạng không no
Băn khoăn hiện tại, mập mờ tương lai
Tôi chưa buông tiếng thở dài
Nhưng không quên được chuỗi ngày thê lương
Ôi quê hương! Ôi quê hương!
Núp tà áo đẹp tang thương lẻn vào
Nhà tôi nức nở nghẹn ngào
“Chúng mình cũng đến xé rào vượt biên!”
Tôi cười: “Bà nói có duyên
Bỗng không buôn ván bán thuyền được đâu.
Bao giờ đụng độ quân Tàu
Tôi xin tình nguyện giữ cầu Mon-Cay
Còn bà cứ ở lại đây
Sau mùa lao động đến ngày vinh quang!
Thằng Hiến, con Nguyệt sang ngang
Chúng lo chuyện chúng, mình toan chuyện mình!

[1979] 
Tế Nhị Lê Văn Chính (1907-1986)

0 nhận xét :

Đăng nhận xét

Online

Lưu trữ Blog